Ai mà đi làm, đi thực tập ở mấy công ty ở Việt Nam chắc chắn sẽ thường xuyên nghe cái chữ kinh khủng này từ sáng tới chiều: PHẮC!
Chữ “PHẮC” này là chữ FAX* /fæks/ mà dân mình đọc làm biếng uốn lưỡi, nên phát âm thành một động từ ớn óc khác: FUCK /fʌk/ hay là /fak/
Thành thử ra, đâu đâu cũng vậy, khắp cõi từ Bắc chí Nam ngày nào cũng rộn ràng vang lên những câu như vầy:
Người nhận Phắc
- Anh phắc lẹ lẹ giùm em cái đi
- Sao chờ hoài mà nó hông phắc ta
- Anh phắc lại đi, nãy giờ em chờ hoài mà sao nó hổng ra
- Ủa anh phắc rồi hả, sao em hông thấy gì ta
Người gởi Phắc
- Sáng giờ tui phắc bốn năm lần rồi, chị coi coi cái máy chị có nghẹt gì hông nha
- Đợi tui phắc hết đống này rồi đi ăn heng
- Phắc cho nó cái đi, gì đâu mà hối quá trời quá đất
- Em ngồi phắc giùm chị tám thằng này nha
- Anh đọc số đi, chút em phắc cho
Cái máy Phắc
- Em để ngược đầu như vậy làm sao phắc
- Cắm điện vô rồi mới phắc được em ơi
- Đang phắc, không có nghe điện thoại được
- Sao bấm hoài mà nó hổng phắc ta?
Dưới kho
- Mày kêu nó phắc nguyên đống hàng tồn nó qua đây
Ngoài đường
- Đứng nghe điện thoại: Mày phắc giùm tao cái đi, tao đang ngoài đường sao phắc được
Một đoạn đối thoại "lụm" được sáng nay trong văn phòng:
- Ủa sáng giờ anh phắc cho em chưa vậy?
- Phắc rồi, ba bốn lần rồi em ơi.
- Ủa phắc rồi mà sao em chưa thấy gì hết? Anh phắc lại lần nữa được hông?
- Thôi để anh phắc lại lần nữa, em đứng coi chừng coi nó có ra hông nha.
- Dạ, cám ơn anh.