Chỉ sờ thôi sao bị 'rách’?
Bị xử 2 năm tù về tội "giao cấu với trẻ em", sinh viên Bùi Văn Thoa kháng cáo, kêu oan rằng tội của anh ta là "dâm ô" vì chỉ âu yếm, chứ không làm "chuyện ấy" với người yêu 16 tuổi.
- Bị cáo biết tội "dâm ô" nhẹ hơn nên cố cãi phải không? Những lời khai của nhân chứng (ông hàng xóm) phù hợp đến từng chi tiết với lời khai của bị cáo. Chỉ khác là ông ấy khẳng định bị cáo có giao cấu.
- Tại trước đó ông ta có mâu thuẫn với tôi nên ghét mà vu oan đấy.
- Giám định ghi rõ nạn nhân rách màng trinh… Bị cáo còn chối nữa à?
- Nhưng bản giám định có nói là có tinh trùng đâu. Tôi mà "giao cấu" đã có rồi. Còn việc cô ấy bị rách là do đã có quan hệ trước đó chứ có phải do tôi đâu.
- Sao bị cáo biết bị rách trước đó? Chỉ dâm ô thôi cũng biết à? Ít nhất phải quan hệ một lần mới biết được người ta thế nào chứ?
- Đâu có. Tôi thấy bản giám định ghi là "rách". Mà trong đó có nói rõ bị rách lúc nào đâu mà đổ tội cho tôi? Tòa căn cứ vào cái đó mà xử tội thì oan cho tôi quá.
Bùi Văn Thoa bị tòa sơ thẩm tuyên phạt 2 năm tù sau khi ông hàng xóm phát hiện toàn bộ cảnh "vợ chồng" của anh ta và người yêu trong khu nhà trọ quận Bình Tân. Nhân chứng này cho biết, đôi nhân tình thường xuyên “mùi mẫn” trước mặt mọi người khiến ai cũng cảm thấy “xốn mắt”.
Không bình luận
Cuối buổi thẩm vấn Nguyễn Văn Dự về hành vi vào nhà người khác móc bóp trong chiếc quần treo ở nhà tắm, bỗng vị chủ tọa đặt ra cho bị cáo vài câu hỏi khiến cả khán phòng xôn xao.
Chủ tọa chau mày: Này, bị cáo khai rõ xem, tại sao bị cáo lấy được cái bóp trong túi quần?
- Tôi vào nhà tắm, thấy cái quần treo trong đó nên lục túi lấy cái bóp thôi.
- Thế bị cáo có rạch túi quần ra để lấy bóp không?
- Tôi thò tay vào lấy cần gì rạch.
- Thế trong bóp có gì?
- Lúc đó tôi đâu có biết.
Bị cáo Nguyễn Văn Dự đã đột nhập vào phòng tắm của một căn nhà trên đường 3/2 (TP HCM), lục túi quần treo trên tường, lấy một ví da (trong đó có 3 thẻ tín dụng, 800 USD và 2 triệu đồng cùng giấy tờ tùy thân). Phần thẩm vấn Dự của vị thẩm phán khiến nhiều người dự tòa "ngơ ngác".
Tòa không nói thế...
Khi được nói lời sau cùng trước khi tòa tuyên án, bị cáo Chu Thị Sli vội vã nói lời cảm ơn tòa đã tuyên mình vô tội khiến vị chủ tọa phải vội vã cắt ngang.
Trong khi các bị cáo khác dùng nhiều lời lẽ thống thiết, khẩn cầu tòa "minh oan" thì Chu Thị Sli - một trong những người bị buộc tội lừa đảo khi buôn bán tờ bạc mệnh giá 1 triệu USD, lại cứ đứng ì ra.
Sau 3 lần được vị chủ tọa nhắc nhở, bà Chu mới mở lời:
- Dạ… bị cáo rất vui mừng vì hôm nay được đến phiên tòa phúc thẩm này và được những vị thẩm phán anh minh nhất xét xử…
Chờ mãi không thấy Sli nói tiếp, chủ tọa gợi ý:
- VKS đề nghị tòa là tuyên bị cáo không phạm tội, cả luật sư của bị cáo cũng cho rằng như thế. Vậy bị cáo có muốn nói gì không?
- Hic… Xin cảm ơn HĐXX nhé. Tôi rất vui mừng vì đã đến đây để được tòa phúc thẩm nói… mình không phạm tội…
- Ấy, ấy… tòa không nói thế. Đấy là VKS và luật sư nói mà. Tòa còn phải nghị án xem xét chứ.
Nhiều người trong khán phòng khúc khích cười trước giải thích vội vã của vị chủ tòa. Kết thúc phiên xét xử hôm đó, tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP HCM đã tuyên trả hồ sơ, điều tra lại hành vi của Chu Thị Sli.
Tòa… tự xử đi!
Thẩm phán đặt ra loạt câu hỏi cho Nguyễn Thành Ngọc về việc bồi thường vì hại chết một đồng nghiệp, bị cáo vẫn tỏ ra ngây ngô và cuối cùng tuyên bố tòa muốn làm gì thì làm đừng hỏi mình nữa.
- Tui chỉ… quơ dao thôi chứ đâu có đâm anh ấy.
- Đâm người ta hai nhát gây thủng phổi, thủng động mạch mà bảo là quơ à. Bây giờ gia đình nạn nhân yêu cầu phải bồi thường, bị cáo có đồng ý không?
- Dạ… Tui cũng không biết gia đình có khả năng bồi thường không nữa.
- Tòa không hỏi gia đình. Bị cáo là người đã thành niên thì phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả do mình gây ra.
- Bị cáo… không đủ khả năng.
- Tòa không hỏi về khả năng. Tòa hỏi bị cáo có chấp nhận bồi thường không?
- Thôi tòa cứ quyết đi, đừng hỏi nữa. Tui nghèo khổ quá trời, giờ đi tù lấy tiền đâu mà bồi thường tiền ma chay, này nọ.
- Nếu bị cáo không đồng ý bồi thường thì tòa cũng sẽ buộc theo luật định. Nhưng như thế chứng tỏ bị cáo không hề ăn năn hối lỗi. Tòa hỏi một lần nữa, bị cáo có đồng ý bồi thường không?
- Dạ… dạ…
- Sao không trả lời đi?
- Tòa làm bị cáo khó trả lời quá à! Bị cáo đã nói là tòa cứ quyết đi mà.
Quá ngao ngán vì phân tích hoài mà bị cáo chẳng hiểu thế nào là lẽ phải, tình người (mà đây cũng được xem là một tình tiết để giảm nhẹ hình phạt), tòa án TP HCM tuyên phạt Nguyễn Thành Ngọc án chung thân, buộc bồi thường toàn bộ chi phí mai táng cho gia đình nạn nhân.
Cuối buổi thẩm vấn Nguyễn Văn Dự về hành vi vào nhà người khác móc bóp trong chiếc quần treo ở nhà tắm, bỗng vị chủ tọa đặt ra cho bị cáo vài câu hỏi khiến cả khán phòng xôn xao.
Chủ tọa chau mày: Này, bị cáo khai rõ xem, tại sao bị cáo lấy được cái bóp trong túi quần?
- Tôi vào nhà tắm, thấy cái quần treo trong đó nên lục túi lấy cái bóp thôi.
- Thế bị cáo có rạch túi quần ra để lấy bóp không?
- Tôi thò tay vào lấy cần gì rạch.
- Thế trong bóp có gì?
- Lúc đó tôi đâu có biết.
Bị cáo Nguyễn Văn Dự đã đột nhập vào phòng tắm của một căn nhà trên đường 3/2 (TP HCM), lục túi quần treo trên tường, lấy một ví da (trong đó có 3 thẻ tín dụng, 800 USD và 2 triệu đồng cùng giấy tờ tùy thân). Phần thẩm vấn Dự của vị thẩm phán khiến nhiều người dự tòa "ngơ ngác".
Tòa không nói thế...
Khi được nói lời sau cùng trước khi tòa tuyên án, bị cáo Chu Thị Sli vội vã nói lời cảm ơn tòa đã tuyên mình vô tội khiến vị chủ tọa phải vội vã cắt ngang.
Trong khi các bị cáo khác dùng nhiều lời lẽ thống thiết, khẩn cầu tòa "minh oan" thì Chu Thị Sli - một trong những người bị buộc tội lừa đảo khi buôn bán tờ bạc mệnh giá 1 triệu USD, lại cứ đứng ì ra.
Sau 3 lần được vị chủ tọa nhắc nhở, bà Chu mới mở lời:
- Dạ… bị cáo rất vui mừng vì hôm nay được đến phiên tòa phúc thẩm này và được những vị thẩm phán anh minh nhất xét xử…
Chờ mãi không thấy Sli nói tiếp, chủ tọa gợi ý:
- VKS đề nghị tòa là tuyên bị cáo không phạm tội, cả luật sư của bị cáo cũng cho rằng như thế. Vậy bị cáo có muốn nói gì không?
- Hic… Xin cảm ơn HĐXX nhé. Tôi rất vui mừng vì đã đến đây để được tòa phúc thẩm nói… mình không phạm tội…
- Ấy, ấy… tòa không nói thế. Đấy là VKS và luật sư nói mà. Tòa còn phải nghị án xem xét chứ.
Nhiều người trong khán phòng khúc khích cười trước giải thích vội vã của vị chủ tòa. Kết thúc phiên xét xử hôm đó, tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP HCM đã tuyên trả hồ sơ, điều tra lại hành vi của Chu Thị Sli.
Tòa… tự xử đi!
Thẩm phán đặt ra loạt câu hỏi cho Nguyễn Thành Ngọc về việc bồi thường vì hại chết một đồng nghiệp, bị cáo vẫn tỏ ra ngây ngô và cuối cùng tuyên bố tòa muốn làm gì thì làm đừng hỏi mình nữa.
- Tui chỉ… quơ dao thôi chứ đâu có đâm anh ấy.
- Đâm người ta hai nhát gây thủng phổi, thủng động mạch mà bảo là quơ à. Bây giờ gia đình nạn nhân yêu cầu phải bồi thường, bị cáo có đồng ý không?
- Dạ… Tui cũng không biết gia đình có khả năng bồi thường không nữa.
- Tòa không hỏi gia đình. Bị cáo là người đã thành niên thì phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả do mình gây ra.
- Bị cáo… không đủ khả năng.
- Tòa không hỏi về khả năng. Tòa hỏi bị cáo có chấp nhận bồi thường không?
- Thôi tòa cứ quyết đi, đừng hỏi nữa. Tui nghèo khổ quá trời, giờ đi tù lấy tiền đâu mà bồi thường tiền ma chay, này nọ.
- Nếu bị cáo không đồng ý bồi thường thì tòa cũng sẽ buộc theo luật định. Nhưng như thế chứng tỏ bị cáo không hề ăn năn hối lỗi. Tòa hỏi một lần nữa, bị cáo có đồng ý bồi thường không?
- Dạ… dạ…
- Sao không trả lời đi?
- Tòa làm bị cáo khó trả lời quá à! Bị cáo đã nói là tòa cứ quyết đi mà.
Quá ngao ngán vì phân tích hoài mà bị cáo chẳng hiểu thế nào là lẽ phải, tình người (mà đây cũng được xem là một tình tiết để giảm nhẹ hình phạt), tòa án TP HCM tuyên phạt Nguyễn Thành Ngọc án chung thân, buộc bồi thường toàn bộ chi phí mai táng cho gia đình nạn nhân.