Chuyện thật . . .

Những câu chuyện này là thật 100% xẩy ra tại một số phiên tòa mà những người chứng kiến tận mắt thì cứ mắt tròn, mắt dẹt chưa hết vì nhưng lời cãi của bị cáo thì lại thêm "lời vàng" của ngài thẩm phán.

Chỉ sờ thôi sao bị 'rách’?
Bị xử 2 năm tù về tội "giao cấu với trẻ em", sinh viên Bùi Văn Thoa kháng cáo, kêu oan rằng tội của anh ta là "dâm ô" vì chỉ âu yếm, chứ không làm "chuyện ấy" với người yêu 16 tuổi.
- Bị cáo biết tội "dâm ô" nhẹ hơn nên cố cãi phải không? Những lời khai của nhân chứng (ông hàng xóm) phù hợp đến từng chi tiết với lời khai của bị cáo. Chỉ khác là ông ấy khẳng định bị cáo có giao cấu.
- Tại trước đó ông ta có mâu thuẫn với tôi nên ghét mà vu oan đấy.
- Giám định ghi rõ nạn nhân rách màng trinh… Bị cáo còn chối nữa à?
- Nhưng bản giám định có nói là có tinh trùng đâu. Tôi mà "giao cấu" đã có rồi. Còn việc cô ấy bị rách là do đã có quan hệ trước đó chứ có phải do tôi đâu.
- Sao bị cáo biết bị rách trước đó? Chỉ dâm ô thôi cũng biết à? Ít nhất phải quan hệ một lần mới biết được người ta thế nào chứ?
- Đâu có. Tôi thấy bản giám định ghi là "rách". Mà trong đó có nói rõ bị rách lúc nào đâu mà đổ tội cho tôi? Tòa căn cứ vào cái đó mà xử tội thì oan cho tôi quá.
Bùi Văn Thoa bị tòa sơ thẩm tuyên phạt 2 năm tù sau khi ông hàng xóm phát hiện toàn bộ cảnh "vợ chồng" của anh ta và người yêu trong khu nhà trọ quận Bình Tân. Nhân chứng này cho biết, đôi nhân tình thường xuyên “mùi mẫn” trước mặt mọi người khiến ai cũng cảm thấy “xốn mắt”.


Không bình luận
Cuối buổi thẩm vấn Nguyễn Văn Dự về hành vi vào nhà người khác móc bóp trong chiếc quần treo ở nhà tắm, bỗng vị chủ tọa đặt ra cho bị cáo vài câu hỏi khiến cả khán phòng xôn xao.
Chủ tọa chau mày: Này, bị cáo khai rõ xem, tại sao bị cáo lấy được cái bóp trong túi quần?
- Tôi vào nhà tắm, thấy cái quần treo trong đó nên lục túi lấy cái bóp thôi.
- Thế bị cáo có rạch túi quần ra để lấy bóp không?
- Tôi thò tay vào lấy cần gì rạch.
- Thế trong bóp có gì?
- Lúc đó tôi đâu có biết.
Bị cáo Nguyễn Văn Dự đã đột nhập vào phòng tắm của một căn nhà trên đường 3/2 (TP HCM), lục túi quần treo trên tường, lấy một ví da (trong đó có 3 thẻ tín dụng, 800 USD và 2 triệu đồng cùng giấy tờ tùy thân). Phần thẩm vấn Dự của vị thẩm phán khiến nhiều người dự tòa "ngơ ngác".

Tòa không nói thế...
Khi được nói lời sau cùng trước khi tòa tuyên án, bị cáo Chu Thị Sli vội vã nói lời cảm ơn tòa đã tuyên mình vô tội khiến vị chủ tọa phải vội vã cắt ngang.
Trong khi các bị cáo khác dùng nhiều lời lẽ thống thiết, khẩn cầu tòa "minh oan" thì Chu Thị Sli - một trong những người bị buộc tội lừa đảo khi buôn bán tờ bạc mệnh giá 1 triệu USD, lại cứ đứng ì ra.
Sau 3 lần được vị chủ tọa nhắc nhở, bà Chu mới mở lời:
- Dạ… bị cáo rất vui mừng vì hôm nay được đến phiên tòa phúc thẩm này và được những vị thẩm phán anh minh nhất xét xử…
Chờ mãi không thấy Sli nói tiếp, chủ tọa gợi ý:
- VKS đề nghị tòa là tuyên bị cáo không phạm tội, cả luật sư của bị cáo cũng cho rằng như thế. Vậy bị cáo có muốn nói gì không?
- Hic… Xin cảm ơn HĐXX nhé. Tôi rất vui mừng vì đã đến đây để được tòa phúc thẩm nói… mình không phạm tội…
- Ấy, ấy… tòa không nói thế. Đấy là VKS và luật sư nói mà. Tòa còn phải nghị án xem xét chứ.
Nhiều người trong khán phòng khúc khích cười trước giải thích vội vã của vị chủ tòa. Kết thúc phiên xét xử hôm đó, tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP HCM đã tuyên trả hồ sơ, điều tra lại hành vi của Chu Thị Sli.

Tòa… tự xử đi!
Thẩm phán đặt ra loạt câu hỏi cho Nguyễn Thành Ngọc về việc bồi thường vì hại chết một đồng nghiệp, bị cáo vẫn tỏ ra ngây ngô và cuối cùng tuyên bố tòa muốn làm gì thì làm đừng hỏi mình nữa.
- Tui chỉ… quơ dao thôi chứ đâu có đâm anh ấy.
- Đâm người ta hai nhát gây thủng phổi, thủng động mạch mà bảo là quơ à. Bây giờ gia đình nạn nhân yêu cầu phải bồi thường, bị cáo có đồng ý không?
- Dạ… Tui cũng không biết gia đình có khả năng bồi thường không nữa.
- Tòa không hỏi gia đình. Bị cáo là người đã thành niên thì phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả do mình gây ra.
- Bị cáo… không đủ khả năng.
- Tòa không hỏi về khả năng. Tòa hỏi bị cáo có chấp nhận bồi thường không?
- Thôi tòa cứ quyết đi, đừng hỏi nữa. Tui nghèo khổ quá trời, giờ đi tù lấy tiền đâu mà bồi thường tiền ma chay, này nọ.
- Nếu bị cáo không đồng ý bồi thường thì tòa cũng sẽ buộc theo luật định. Nhưng như thế chứng tỏ bị cáo không hề ăn năn hối lỗi. Tòa hỏi một lần nữa, bị cáo có đồng ý bồi thường không?
- Dạ… dạ…
- Sao không trả lời đi?
- Tòa làm bị cáo khó trả lời quá à! Bị cáo đã nói là tòa cứ quyết đi mà.
Quá ngao ngán vì phân tích hoài mà bị cáo chẳng hiểu thế nào là lẽ phải, tình người (mà đây cũng được xem là một tình tiết để giảm nhẹ hình phạt), tòa án TP HCM tuyên phạt Nguyễn Thành Ngọc án chung thân, buộc bồi thường toàn bộ chi phí mai táng cho gia đình nạn nhân.

Tôi yêu Việt Nam

Việt Nam ngàn năm văn hiến, với những truyền thống đẹp tươi và đang ngày càng phát triển để trở thành một cường quốc lớn mạnh, sánh vai cùng bạn bè khắp năm châu bốn biển. Những người dân trên đất nước tươi đẹp này vẫn nổi tiếng thông minh, chất phác và ở đây, hôm nay tôi xing phép được tôn lên vẻ đẹp của đất nước và con người Việt Nam qua phóng sự ảnh "Tôi yêu Việt Nam" này và tôi giám chắc rằng những điều tôi nói dưới đây cũng chỉ có ở Việt Nam mà thôi.

Từ những sáng tạo đặc biệt ... trên phố
Trong mùa bão lụt

Và, những cái có từ xưa đến nay vẫn có, nhưng có cải tiến "kín đáo hơn"
Bên cạch những sáng tạo độc đáo có một không hai thì cũng có nhưng chuyện có một không hai trong nhận thức cuộc sống . . . hằng ngày
Bệnh "đái đường" có phải đã trở thành bệnh kinh niên của người Việt
Không chỉ ở chỗ riêng tư, ngõ hẻm mà cả ở . . .
Trời thấy, đất thấy, người cũng thấy . . .
Đó là những người đi đương xa không có chỗ giải quết rồi tiện nói luôn sang vấn đề giao thông với màn diễn xiếc mà khán giả không cần phải đi đến rạp mới được xem . . .
Rồi lại chuyện cãi mũ bảo hiểm cũng có sự khác người riêng của nó
Và chuyện chuyên chở đã kể từ xưa . . .
Đến nay vẫn vậy



không chỉ có hàng cồng kềnh không thôi mà còn có cả người nữa . . .

cả thế này cũng có . . .


Rồi yêu con, muốn cho con tập xe . . .
Và cứ thể rồi những tạn nạn vẫn cứ thế xẩy ra
Nhưng những sáng kiến táo bạo không chỉ có ở trên đường mà cả trong văn phong nếp sống . . .


nhưng không chỉ người dân, mà giới tri thức cũng có (thế mà vẫn được lên báo, vẫn là nhà báo nối tiếng)
Rồi trẻ con hư bố mẹ đổ cho nhà trường, nhà trường đổ cho xã hội . . .

Và xã hội Việt Nam từ xưa vẫn thế . . .

Xin khuyến mại thêm cho độc giả cái "từ xưa vẫn thế" của Việt Nam

Chúc mọi người vui vẻ và sống hồn nhiên . . .

3 chú heo


Đây là câu chuyện thứ 2 tôi muốn kể với các bạn, câu chuyện kể về 3 chú heo con, 3 anh em nhà heo. Từ nhỏ đến lớn chúng sống rất thân thiết và hòa thuận.

Nhưng giờ tất cả đều đã lớn, mẹ bảo "3 đứa phải ra ở riêng, mỗi đứa hãy tự xây cho mình một căn nhà"

Vậy là 3 anh em ngoan ngoan nghe theo lời mẹ.

Đầu tiên là anh cả.
Chỉ mất một lúc chú đã dựng xong căn nhà nhỏ xinh bằng rơm và lá khô.

Anh thứ thì đến gần trưa mới xong vì căn nhà của chú được dựng bằng gỗ với mãi là những cành cây nhỏ, trông thật dễ thương.
Khi đã hoàn tất ngôi nhà của mình, hai người anh rủ nhau đến nhà cậu em út để xem căn nhà của cậu. Khi đến nơi, họ thấy chú vẫn đang trộn vữa để xây cho mình ngôi nhà bằng gạch.
Đã gần giữa trưa, mặt trời đã lên cao và mọi người đều đã mệt mỏi, bỏ mặc cậu út vẫn làm việc chăm chỉ, 2 anh rủ nhau vào bóng dâm kiếm chút gì nhâm nhi ăn mừng cho căn nhà của riêng mình đã xong xuôi bỏ mặc chú heo út vẫn chăm chỉ làm việc . . .

Mạc dù vậy, chú heo út vẫn không hề giận các anh mình và vẫn tiếp tục công việc xây cất căn nhà trong mơ của mình.

. . . Đến tận chiều, rồi mặt trới sắp lặn, 2 chú heo anh đã về với căn nhà mới của mình, chú heo út vẫn lụi hụi làm việc . . .
Bỗng . . .

Trong ánh chiều tà, bóng tối đang buông xuống rất nhanh, đã đến lúc mọi người đều đói bụng và sói cũng đói . . . .

Thật ra câu chuyện đã kết thúc như vậy đấy.
Các bạn ạ, ước mơ thì ai cũng có và ai cũng vất vả để cho ước của mình trở hành hiện thực nhưng hãy suy nghĩ cho kỹ đừng để ước mơ của bạn là quá lớn chỉ là viển vông cho dù bạn có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì nó vẫn chỉ là một ước mơ xa vời . . .

Chuyện ...

Câu chuyện đầu tiên tôi muốn kể với các bạn là một câu chuyện của chàng trai nghèo khó và nàng tiên xinh đẹp với cây đũa thần.
Câu chuyện xin được bắt đầu . . .

Ngày nảy ngày nay ở một ngôi làng nhỏ bé có một chàng trai nghèo khổ sống trong một túp lều tranh rách nát, không những thế cuộc sống cơ cực hèn mọn còn khuyến mại thêm cho chàng những khoản nợ nần chồng chất, Không có cô gái nào trong làng muốn làm vợ chàng cả.
Túng quẫn chàng nghĩ đến chuyện tự vẫn ...

Phận nghèo sống để làm chi,
Đói cơm rách áo, nợ ghi đầy tràn.



Nhưng ngay lúc đó có một nàng tiên xinh đẹp hiện ra trong ánh sáng thần tiên cầm trên tay cây đua phép thuật đầy quyền năng





Bỗng nàng tiên với đũa vàng
Hiện ra, cơ cực hỏi han thế nào


Chàng trai chân thật bèn kể lại sự tình cho nàng tiên. Nàng tiên xúc động trước gia cảnh khó khăn của chàng trai và quyết định giúp đỡ ...




Biết rằng tôi chỉ khát khao
Có tiền trả nợ, đồng ra đồng vào
Vẩy ngay chiếc đũa thướt tha
Rương vàng to tướng hiện ra tức thì

Ngay sau đó nàng tiên biến mất, để lại chàng trai vẫn còn sức sờ trước phép thần tiên mầu nhiệm tưởng chừng chỉ có trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa rất xưa, nhưng trước mặt chàng trai, rương vàng vẫn còn đó, "Không phải giấc mơ" chàng trai tự nói với mình như vậy . . .

Tặng xong biết mất một khi
Để tôi ngơ ngẩn hoài nghi sững sờ











Chao ôi sự thật như mơ
Nhẩy lên xung sướng
......................................bây giờ giầu to














Kiếp nghèo nào có tha cho,
Giầu sang khoảng cách ............
...................................qua xa ...
...............................................CUỘC ĐỜI !!!

Câu chuyện kết thúc thật có hậu phải không các bạn, chàng trai đã không màng đến của cải vật chất của cõi trần khổ hạnh . . . nên đã "quy tiên" để được hạnh phúc với nàng tiên xinh đẹp ....